Mùa bão

  • 07:23, 05/10/2025
  • icon facebook
  • icon youtube
  • icon titok

QTO - Tôi sinh ra ở miền Trung, nơi gió Lào bỏng rát mỗi mùa hè, mưa dầm lạnh thấu da trong mùa đông và bão tố thường xuyên trút xuống khiến đất trời nghiêng ngả. Có khi bão chỉ thoáng qua, như một lời cảnh tỉnh, nhưng cũng có khi dữ dội, để lại những vết hằn sâu trong ký ức mỗi người . Đối diện với thiên tai, người dân quê tôi như những thân cây dẻo dai, cúi mình trước gió mà không bao giờ gãy.

Trước khi bão đến, tiếng loa phát thanh trong xóm rền vang không dứt, nhắc nhở từng gia đình chuẩn bị phòng chống bão. Người lớn, trẻ nhỏ chạy ra ngõ, vào sân. Gương mặt ai cũng lo lắng nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bình thản, như thể đã quen với những thử thách của đất trời. Các bà, các mẹ cặm cụi vo gạo, xếp hũ mắm, chai dầu, sắp lại những thứ thiết yếu trong nhà. Đàn ông thì leo mái ngói, buộc chặt tre nứa, gia cố hàng rào, chằng thêm tấm phên. Cả xóm như cùng một nhịp thở, đồng lòng chuẩn bị cho “cơn thịnh nộ” sắp tới.

Nhà tôi cũng thế. Như một thói quen đã hằn sâu, mẹ tỉ mỉ đóng chặt cửa sổ, dồn bàn ghế vào một góc, đổ đầy nước vào chum vại phòng khi mất điện, mất nước. Khuôn mặt mẹ nghiêm nghị, từng động tác chậm rãi nhưng dứt khoát, giống như người lính đã quen trận mạc. Tôi biết vì sao mẹ cẩn trọng như thế, bởi đã nhiều lần mẹ phải thức trắng đêm, chong đèn canh chừng từng hồi gió dữ. Tôi chỉ biết lặng lẽ ngồi trong góc phòng, dõi theo bóng dáng gầy gò dưới ánh đèn dầu vàng vọt mà lòng dâng lên bao cảm xúc: Thương mẹ, lo lắng, rồi bất lực vì chẳng thể giúp được gì. Bố đi công trường xa, ít khi được về nhà. Vậy là những ngày giông gió, chỉ còn hai mẹ con tôi tựa vào nhau mà chống đỡ.

Minh họa: Lê Ngọc Duy
Minh họa: Lê Ngọc Duy

Ký ức về những đêm bão lớn như vẫn còn đó. Khi gió rít ngoài cửa, mái ngói ken két, cả căn nhà run lên như thân thể mệt mỏi chống chọi với sức mạnh vô hình. Trong đôi mắt trẻ thơ của tôi, ngoài kia không chỉ là gió, là mưa mà có một con quái vật khổng lồ đang gào thét, phá tung tất cả. Tôi co ro, run rẩy rồi vùi mặt vào lòng mẹ, như tìm nơi trú ẩn bình yên nhất. Ơn trời, nhà tôi được dựng trên gò cao, lại kiên cố, nên dù sợ hãi tôi vẫn an tâm. Thế nhưng, ngay lúc ấy, nỗi lo lại dâng trào khi tôi nghĩ đến Thảo, đứa bạn thân ở cuối xóm, sát mép con sông lớn. Mỗi mùa lũ, nước thường dâng ngập sân nhà nó. Tôi tự hỏi liệu căn nhà nhỏ của Thảo có đủ sức chống chọi với cơn gió hung hãn ngoài kia hay không. Liệu bạn mình có được cuộn tròn trong vòng tay mẹ, an yên như tôi lúc này, hay đang hoảng hốt nhìn dòng nước chực chờ ngoài ngõ?

Mưa trút xuống, nặng hạt và dồn dập, như muốn cuốn phăng đi tất cả. Con đường làng quen thuộc bỗng biến thành dòng suối đục ngầu, nước dâng tràn bờ rào, cuốn theo lá rụng, cành khô. Vườn cây tiêu điều, nghiêng ngả trong gió. Thế nhưng, người dân quê tôi vẫn không nao núng. Dưới ánh đèn dầu leo lét hắt bóng lên mái nhà ướt sũng, những bàn tay chai sạn vẫn kiên nhẫn chằng buộc từng tấm phên, vá lại những khoảng trống gió lùa.

Mùa bão quê tôi không chỉ là nỗi lo cơm áo, là cuộc vật lộn với thiên nhiên, mà còn là mùa của tình người. Khi ngoài trời gió giông gào thét, trong xóm những ngọn đèn dầu vẫn lập lòe sáng. Người này ghé sang nhà người kia, trao nhau gói gạo, hạt muối, vài chai nước hay đơn giản chỉ là cái nắm tay, một lời động viên ấm áp. Giữa mịt mù mưa gió, người ta vẫn thấy sáng lên ngọn lửa của yêu thương, của sẻ chiavà  nghĩa tình miền Trung bền bỉ như chính dải đất này.

Mẹ tôi thường bảo: “Bão đến rồi đi, nhưng tình thương thì còn ở lại”. Quả thật, sau mỗi trận bão, khi mái ngói còn ngổn ngang, vườn cây xác xơ, người dân quê tôi cùng nhau dựng lại cuộc sống. Tiếng chổi quét sân, tiếng người gọi nhau í ới, tiếng cười xen trong nhọc nhằn… tất cả hòa vào nhau thành bản nhạc hồi sinh.

Thương lắm con người miền Trung, nơi đất chật, thời tiết khắc nghiệt, nơi bão tố đã trở thành một phần đời sống. Ở đó có ngọn sóng dữ nhưng cũng có những trái tim rộng lớn, kiên cường như núi đá, dẻo dai như cát biển, của tình làng nghĩa xóm, của sự gắn kết bền chặt. Như những mái nhà nhỏ bé nhưng kiên cố giữa bão giông, con người quê tôi vẫn luôn đứng vững trước mọi sóng gió cuộc đời…

Linh Châu

tin liên quan

Về nơi di sản “giao duyên”  
Về nơi di sản “giao duyên”  
QTO - Lâu nay, Quảng Trị nổi bật với sự đa dạng, phong phú của các di sản văn hóa phi vật thể, trong đó có 18 di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Thời gian qua, các câu lạc bộ (CLB) văn hóa dân gian trên địa bàn tỉnh đã có nhiều nỗ lực để bảo tồn và phát huy di sản, đặc biệt là thời điểm sau sáp nhập. Trong đó, việc tăng cường kết nối, giao lưu, trao đổi, chia sẻ kinh nghiệm giữa các CLB đóng vai trò quan trọng. Nhiều “điểm hẹn” di sản từ đó đã được hình thành, góp phần “giao duyên” cho các kho báu tinh thần của cha ông.
Giao lưu văn nghệ 'Vui Tết Trung thu' năm 2025
Giao lưu văn nghệ 'Vui Tết Trung thu' năm 2025
QTO - Ngày 4/10, Nhà Thiếu nhi Quảng Trị tổ chức chương trình giao lưu văn nghệ “Vui Tết Trung thu” năm 2025 cho các em thiếu nhi.
Đến với bài thơ hay:  Lồng đèn
Đến với bài thơ hay: Lồng đèn
QTO - Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng vốn là thầy giáo dạy Khoa sư phạm mầm non (Huế) nên rất am hiểu tâm lý trẻ thơ. Bài thơ “Lồng đèn” là một trong số hàng trăm bài thơ ông viết cho thiếu nhi, được các em yêu thích bởi nét sinh động hồn nhiên và đặc biệt là nhịp điệu, hình ảnh tưng bừng trong đêm rằm trung thu.