Có những con đường
Có rất nhiều con đường mình đã đi qua. Con đường nắng, con đường mưa, con đường lưa thưa những nốt tình thơ dại. Một hôm ra đi mãi mãi, chẳng bao giờ còn cơ hội ghé về thăm.
 |
Ảnh: CTV |
Sẽ nhớ mãi một con đường xiêu gió bạt ngàn. Con đường mà tuổi thơ cơ cực đã gánh bao nhiêu nỗi mồ côi một mình lặn lội. Con đường ấy những chiều cả gió, bão bùng như lùa trên vai một cô bé con qua hun hút những đau buồn. Con đường ấy đã từng thèm biết bao một cái chìa tay của ai đó may ra chia sớt bớt gánh nặng của gánh củi nhỏ chút chiu trên vai. Con đường đó còn nứt nẻ dấu chân chim của những chiều rét cắt lòng hút theo dấu chân của lũ cua đồng loăng quăng nghịch ngợm. Con đường có bước chân lơ đễnh đến trường ê a ba chữ i tờ mà không hề biết đó là cái sự học. Con đường lúc thúc một mình qua những ngơ ngác tuổi thơ. Để một hôm ngước nhìn xa xa bỗng nhiên thấy một sự diệu kỳ. Một con ngựa tím ở đâu trong rừng xa bỗng nhiên xuất hiện cùng chàng hoàng tử mặc áo trắng đẹp kỳ lạ làm cô bé con cứ sửng sốt. Không hề biết thế nào là cổ tích ở một vùng quê nghèo chiêm trũng. Không hề có thế giới Lọ Lem để khát khao. Vậy mà sao lại xuất hiện hình ảnh đẹp đến nhường kia trong mắt cô bé con tí xíu tuổi??? Đó là hình ảnh đẹp nhất cuối con đường tuổi thơ của một cô bé sớm biết mình là ai. Sẽ nhớ mãi một con đường có nhiều bông điệp bay. Đông Hà những năm chín mươi của thế kỷ hai mươi không nhiều hoa mộng. Chỉ nắng và gió rát mặt điếc tai. Nhưng có hề chi với những tâm hồn giàu tưởng tượng và hào phóng mộng mơ. Những con đường ở đó mãi mãi đẹp nhất trong tâm tưởng của một thế hệ học trò đã từng lớn lên và ra đi từ đó. Không hiểu sau này, những người trẻ tuổi sống thế nào, chứ thời của chúng tôi, những con đường đất đỏ ấy đáng yêu chi lạ. Những con đường ngập tràn bông điệp trẻ mới đơm hoa, một sớm tinh sương có lũ choai choai kéo nhau ra đứng ngẩn ngơ nhìn. Con đường dốc đèo không có ý nghĩa với những chiếc xe đạp cà tàng, kéo nhau đi hết nơi này đến nơi khác để cuối cùng lại về hội ngộ ở quán Cheo Leo. Ấy là cái tên tự đặt. Quán nằm trên một triền đồi còn sơ khai của một vùng đất thị xã. Quán không có gì đặc biệt. Chỉ duy nhất một bức tranh Khánh Ly trên bìa băng (thời đó chưa có đĩa) Vũ nữ thân gầy được chủ quán thuê vẽ lại thật lớn treo trên vách tre của quán. Mà cũng buồn cười, anh chủ quán, nghe đâu để vẽ được bức tranh đó, anh đã phải “luồn” của vợ đến trăm rưỡi ngàn. Thời đó số tiền ấy là cả gia tài, khi mà café chỉ bán ly một ngàn, dám đầu tư ngần ấy tiền cho cái sự thích của mấy cô nhóc học trò sớm biết nghe nhạc Trịnh là điều đáng nể. Mỗi lần thấy mấy cô nhóc (thường một cô thì đúng hơn), anh lại mở Khánh Ly, nghe thương chi lạ. Giờ đi quán nào, có yêu cầu đến rã họng, thì cũng phải nghe nhạc chung với thiên hạ. Sau này đi xa, trở về tìm lại quán không còn nữa. Người ta cho người khác thuê đắt tiền hơn, dựng lại quán chắc chắn hơn, không còn Cheo Leo nữa. Mà không còn cheo leo, mình làm sao lên đó ngồi được? Khi mà trái tim đến giờ dường như vẫn chưa chịu hết cheo leo. Sẽ không hết được cái cảm giác mình đang đi trên một con đường. Đến giờ vẫn còn đi. Không còn những cơ cực tuổi thơ. Không còn những bông điệp vàng xao xác dưới chân đi. Chỉ là những cung đường rộng hẹp, lúc lụa là óng ả, lúc khúc khuỷu gập ghềnh như con đường Kiều đến Lâm Truy, lúc lại quanh co đồi núi... Khúc đường nào rồi mình cũng phải đi qua. Có lúc còn qua sông trên những chuyến đò phó thác nữa kìa. Đi như một hành trình không ngơi nghỉ của phận người. Đi như một thói quen. Mà sao lúc nào cũng âu lo thấp thỏm. Sao lúc nào cũng cảm giác lạnh cóng cả đôi vai. Cuối con đường kia là cái gì đang đợi mình đây? Con ngựa tía hí vang trời của tuổi thơ? Bông điệp vàng của một thời hoa mộng? Hay những âu lo đang trổ bông chờ mình đến hái? Có người nào đó bảo rằng. Em hãy cứ đi, cuối đường xa chắc chắn có anh đang đứng đợi. Bật cười. Người đợi người. Thế thì cần gì mà phải mê mải đi cho mệt. Cứ kiếm một gốc cây cùng ngồi lại, thế có khoẻ hơn không? Ấy thế mà không, và con đường cuối tầm mắt vẫn chưa bao giờ ngừng xa mãi, cùng như mình trước đây, bây giờ, và mai sau nữa, chưa bao giờ ngừng đi... Đông Hà