Tạp bút :Bến đò quê
(QT) - Tôi nhớ như in trên bến đò quê ấy nhiều bà mẹ phải chen lấn qua sông để kịp đến phiên chợ. Họ mang theo một mớ cải, mớ khoai lang, hay một lồng gà vịt mà mình đã chăm bẵm từng ngày. Cái gì tốt nhất, ngon nhất mà người dân quê tôi nuôi trồng được đều chất lên chuyến đò này để xuôi về chợ huyện. Những người mẹ gánh nặng trên vai đi như chạy, mồ hôi nhễ nhãi cả người nhưng không quên chuyện trò với những người cùng chuyến đò cho vơi đi mệt nhọc và nỗi lo chợ vãn. Cứ thế, bến đò là chiếc cầu ...

Tạp bút :Bến đò quê

(QT) - Tôi nhớ như in trên bến đò quê ấy nhiều bà mẹ phải chen lấn qua sông để kịp đến phiên chợ. Họ mang theo một mớ cải, mớ khoai lang, hay một lồng gà vịt mà mình đã chăm bẵm từng ngày. Cái gì tốt nhất, ngon nhất mà người dân quê tôi nuôi trồng được đều chất lên chuyến đò này để xuôi về chợ huyện. Những người mẹ gánh nặng trên vai đi như chạy, mồ hôi nhễ nhãi cả người nhưng không quên chuyện trò với những người cùng chuyến đò cho vơi đi mệt nhọc và nỗi lo chợ vãn. Cứ thế, bến đò là chiếc cầu nối duy nhất của người dân quê tôi lên phố huyện. Những ngày giáp tết, bến đò lại càng đông đúc. Người ở nơi khác về mua đủ thứ sản vật người làng tôi làm được, rồi chất đầy một xe kéo ngược ra bến sông, họ thầu nhiều chuyến đò ngang, đến nỗi mạ tôi đi từ tinh mơ chen mãi mới đứng được một góc, đò chồng chành như muốn nghiêng hẳn về một phía. Tiếng người gọi nhau, tiếng lội nước ì oạp, râm ran cả bến đò, ai cũng muốn qua sông thật nhanh để đến chợ huyện mua vật dụng sắm sửa cho những ngày tết đang cận kề, rồi cả bước chân tất tả của những người mẹ để kịp về nhà khoe với con chiếc áo mới mà phải tính toán lắm mới đủ cho con vui ngày tết. Trên chặng đường lên chợ huyện, tôi thích nhất là được ngồi trên chuyến đò ngang nặng trịch, qua bên kia sông rồi chạy qua cánh đồng để được nhìn ngắm thị xã mà đêm đêm, ánh điện sáng khiến những đứa trẻ bên này sông như chúng tôi cứ hay mơ tưởng, tò mò. Cái màu đỏ vàng từng đêm len vào giấc ngủ chập chờn của tôi, thắp trong người những đứa trẻ chăn trâu, chăn vịt như chúng tôi một ước mơ gần gũi. Tôi cứ ao ước có một ngày chúng tôi được sống ở thị xã với ánh điện lung linh, được đạp xe mà chẳng phải mò mẫm từng bước chân trên con đường trơn trượt trong đêm tối tĩnh mịch; ánh điện sáng khắp nhà mà không phải đi mua từng ngàn dầu về thắp sáng cho mấy đứa em vây quanh học bài, có khi thọc vào mũi đen kịt cả ngón tay. Đã bao lần qua sông, được mạ dặn dò kỹ, nhưng trong tôi lúc nào cũng hồi hộp. Chỉ cần đò vừa cập bến là một quang cảnh khác hẳn, người lên kẻ xuống, lội nước bì bõm bắn cả lên nhau, hò hét mãi người lái đò mới sắp xếp xong cho chuyến trở về cũng nặng trĩu người. Một thời gian khi tôi lớn lên, bến đò được thay bằng cầu phao. Người lái đò và con đò kia đã chuyển đi nơi khác, không biết có còn chở khách qua sông? Khi quê tôi xây dựng nông thôn mới, đường bê tông đến tận nhà, cầu phao cũng được thay bằng cây cầu xi măng cao lớn một bên bến đò. Mỗi lần về quê, đi qua cây cầu mới là niềm tự hào, ước ao bao đời của những người dân quê, tôi thường nhìn về bến đò xưa, ở đó những cây xoan nở trắng gối đầu trên các rặng tre, mưa bụi làm rơi những cánh hoa đung đưa theo làn nước, một bến đò xưa lặng lẽ với thời gian... LÊ NHƯ TÂM