Nhà công vụ, nước sinh hoạt- nhu cầu bức xúc của các trạm y tế huyện Đakrông
(QT) - Đakrông (Quảng Trị) là huyện miền núi nghèo, giao thông cách trở, có nhiều xã nằm cách xa trung tâm huyện cả trăm cây số, do đó việc khám chữa bệnh cho người dân tại các trạm y tế xã có ý nghĩa quan trọng. Trong những năm qua bằng nhiều nguồn kinh phí huy động được, đặc biệt là sự đầu tư lớn của nhà nước nên cơ sở vật chất của nhiều trạm y tế được cải thiện đáng kể, nguồn nhân lực cũng đã được tăng lên, đã có 7/14 trạm y tế đạt chuẩn quốc gia. Mỗi trạm y tế hiện có 6 nhân viên y tế, trong đó có y sĩ, nữ hộ sinh, điều dưỡng, cán bộ phụ trách dược, Đông y. Trong hệ thống khám chữa bệnh thì các trạm y tế được coi là tuyến đầu, gần dân nhất, vừa thực hiện công tác vệ sinh phòng bệnh, tuyên truyền giáo dục sức khỏe, thực hiện khám chữa bệnh ban đầu cho nhân dân, vừa thực hiện các chương trình mục tiêu y tế quốc gia, phòng chống suy dinh dưỡng...
 |
Khám, chữa bệnh cho bà con dân tộc thiểu số. |
Thời gian gần đây các trạm y tế được giao thêm nhiệm vụ khám chữa bệnh cho các đối tượng có thẻ BHYT, mà ở huyện Đakrông đa số đồng bào nghèo đều được cấp thẻ BHYT, do đó số lượng bệnh nhân đến với trạm y tế ngày càng tăng. Qua khảo sát các trạm y tế và làm việc với Trung tâm Y tế huyện, chúng tôi thấy nổi lên 2 vấn đề bức xúc, đó là nhà công vụ và nước sinh hoạt cho cán bộ, nhân viên y tế cũng như người bệnh nói chung. Anh Châu Văn Hiền, Giám đốc Trung tâm Y tế Đakrông cho biết: Có khoảng 70-90% cán bộ, nhân viên các trạm y tế có nhu cầu nhà ở công vụ, bởi hầu hết anh chị em từ đồng bằng lên đây công tác, tuổi đời còn trẻ, lương thấp. Anh Hiền nói thêm: “Hồi trước người ta lên miền núi vài năm rồi xin về đồng bằng nhưng nay các trạm y tế xã đồng bằng cũng kín chỗ nên khó mà chuyển về quê được. Vì thiếu nhà công vụ nên anh chị em ở trong những phòng điều trị bệnh nhân vừa bất tiện cho các hoạt động y tế vừa không đảm bảo vệ sinh, nhất là với trẻ nhỏ, con em của cán bộ y tế”. Chị Hoàng Thị Thu Hoài, nữ hộ sinh quê ở Đông Hà lên xã A Vao công tác từ năm 2008, cho biết, ở đây thiếu nhà ở, thiếu chỗ nấu ăn và cả nước uống. Chị có con nhỏ cùng với 3 cán bộ y tế khác ở trong phòng điều trị bệnh nhân chật chội. Hai mẹ con ngủ trên chiếc giường 80 cm, mùa mưa thì tách biệt với bên ngoài, không mua được thức ăn, nước uống cũng phải đi lấy dưới suối, mà nước suối ở đây người ta đào đãi vàng nên nước đục ngầu, lại không có bể lọc, vì thế phải dùng nguồn nước nhiễm bẩn. Lo lắng nhất của chị là đứa con nhỏ phải ở trong phòng điều trị bệnh nhân, rất dễ bị nhiễm bệnh do sức đề kháng của trẻ nhỏ còn yếu. Chị mong muốn có được nhà công vụ ở tách biệt với trạm y tế, môi trường trong lành hơn để mọi người yên tâm sinh sống, làm việc. Anh Nguyễn Thanh Hiền, quê Hải Lăng, điều dưỡng viên mới ra trường lên công tác ở Trạm y tế xã Mò Ó, cũng mong muốn có nơi ở ổn định, đảm bảo sức khỏe để phục vụ bà con người dân tộc thiểu số được tốt hơn. Bức xúc trước tình trạng thiếu nhà ở trầm trọng cho cán bộ các trạm y tế, Trung tâm Y tế huyện Đakrông không ít lần gửi văn bản, nêu kiến nghị lên UBND huyện, Sở Y tế và các ngành có liên quan nhưng chưa được giải quyết... Ngoài nhà công vụ thì nguồn nước cho đời sống và sinh hoạt của cán bộ y tế và bệnh nhân cũng rất cần thiết. Các trạm y tế ở A Bung, Húc Nghì, A Ngo, xã Đakrông đều thiếu nguồn nước để phục vụ người bệnh. Thực tế ở đây cho thấy, việc sử dụng các nguồn nước tự chảy thì bấp bênh, lúc có lúc không, không ít công trình đầu tư lớn nhưng nghiệm thu xong lại không có nước để dùng. Không ít trạm xá phải đi lấy nước ở các khe, suối xa hàng cây số, người bệnh ở lại trạm xá điều trị nhiều ngày cũng không có nước dùng. Do thiếu nước nên trong các trường hơp có ca sinh đẻ các nữ hộ sinh vô cùng vất vả, không thể đảm bảo được vệ sinh vô khuẩn. Để có nguồn nước sử dụng ổn định, lâu dài giải pháp quan trọng là mỗi trạm y tế được đầu tư một giếng khoan, chi phí cho mỗi giếng khoan khoảng vài chục triệu đồng, nếu không có được sự hỗ trợ từ phía tỉnh và Trung ương, nguồn ngân sách của huyện không thể kham nổi. Trong những năm qua, dù là một tỉnh nghèo nhưng Quảng Trị cũng đã chi cho ngành giáo dục mỗi năm 1 tỉ đồng để xây nhà công vụ cho giáo viên ở vùng sâu vùng xa, (trước khi nhà nước có chủ trương sử dụng tiền công trái thực hiện kiên cố hóa trường học và xây nhà công vụ cho giáo viên). Nhờ đó đã giải quyết được chỗ ở cho hàng trăm giáo viên. Đối với ngành Y tế tỉnh cũng cần khảo sát, xây dựng đề án làm nhà công vụ cho cán bộ, nhân viên y tế các trạm y tế ở địa bàn miền núi. Riêng ở huyện Đakrông, mỗi trạm y tế cần 2 phòng ở cho nam và nữ. Không nên để cho nhiều cán bộ, nhân viên y tế lên miền núi công tác vốn đã khó khăn, vất vả lại phải chịu cảnh ăn ở tạm bợ, mất vệ sinh, không đảm bảo sức khỏe phục vụ lâu dài. Không chỉ trông chờ nguồn kinh phí của nhà nước, ngành Y tế tỉnh và huyện Đakrông cũng cần tìm kiếm, khai thác thêm các nguồn hỗ trợ khác, nhất là từ các tổ chức nhân đạo quốc tế, nhằm sớm xây dựng nhà công vụ và tạo được nguồn nước sạch để những người làm công tác khám chữa bệnh có điều kiện sinh sống tốt hơn, từ đó họ có toàn tâm toàn lực để chăm sóc sức khỏe cho người dân miền núi. Bài, ảnh: HOÀNG NAM BẰNG