Giai điệu Khe Sanh ngày mới
(QT) - Khe Sanh của 45 năm trước từng vang lên dòng giai điệu sử thi, ngùn ngụt hào khí chiến thắng: “Khe Sanh rực cháy bốt đồn giặc tan Đồn Làng Vây hôm nao nơi đây quân giặc phơi thây Trời Tà Cơn reo vui khắp nơi bóng cờ sao bay” Đúng như lịch sử đã ghi nhận, ngày 9/7/1968, sau 170 ngày đêm chiến đấu anh dũng, mưu trí và kiên cường, lá cờ quyết chiến quyết thắng của Quân Giải phóng miền Nam kiêu hãnh tung bay trên sân bay Tà Cơn. Hướng Hóa (Quảng Trị) trở thành huyện đầu tiên của miền Nam được giải phóng.
 |
Ngày hội của những cô gái Vân kiều - Ảnh: HỒ THANH THOAN |
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, một người luôn đau đáu với quê hương, từng viết: “Hoa là giấc mơ của Đất. Âm nhạc là khát vọng của Đất. Văn học nghệ thuật đều ẩn chứa khát vọng của con người nhưng sách vở hoặc tranh vẽ quảng bá tới được công chúng rộng rãi không phải là dễ dàng, còn tiếng hát thì theo gió, theo khí trời mà vang động tận cõi lòng của muôn người. Mảnh đất nào dồn nén âm ỉ những khát vọng thì trước hết, đấy là mảnh đất sinh dưỡng của âm nhạc vậy”. Bằng khát vọng của Đất, giấc mơ của Đời, Khe Sanh-Hướng Hóa đã vươn lên bằng nội lực và sức sống bền bỉ của mình, nỗ lực xây dựng huyện nhà thành một “huyện miền núi kiểu mẫu” như mong muốn của Tổng Bí thư Lê Duẩn. Hưởng ứng cuộc vận động sáng tác ca khúc nhân kỷ niệm 45 năm chiến thắng Khe Sanh do Báo Lao Động tổ chức, các nhạc sĩ thuộc Phân hội Âm nhạc Quảng Trị có dịp trở lại mảnh đất này và tận mắt chứng kiến sự đổi thay kỳ diệu của vùng đất ba zan được đánh thức tiềm lực kể từ ngày đổi mới. Và một dòng giai điệu Khe Sanh ngày mới cũng ào ạt tuôn trào từ cảm xúc chân thành của những người con sinh ra từ núi cao sông dài non Mai sông Hãn. Ngút ngàn trước mắt chúng tôi là màu xanh của sắn, cao su và cà phê... Từ cứ điểm Làng Vây cho đến sân bay Tà Cơn, từ thung lũng Khe Sanh cho đến vùng Lìa xa ngái, màu xanh cây trái nói lên sự hồi sinh mãnh liệt trên vùng đất từng là “đất chết”. Giai điệu Khe Sanh ngày mới được viết ra mà âm hưởng chiến thắng ngày xưa là chỗ dựa tinh thần quý giá. Lấy cảm hứng từ chiếc đàn Ta lư vang lừng trong lửa đạn, các nhạc sĩ Thanh Liêm, Trần Tích đã viết các ca khúc: “Khe Sanh mùa xuân” và “Khe Sanh vang mãi tiếng đàn”. Nếu Thanh Liêm mượt mà giai điệu “Tiếng đàn Ta lư vọng núi rừng Tà Cơn, Làng Vây”, thì Trần Tích lại rộn ràng phá cách: “Đàn ơi vút lên xua tan màn đêm tối tăm, cà phê nở trắng rừng, cao su xanh bạt ngàn”. Nhìn những trang trại cà phê trĩu quả ở Pa Tầng, Hướng Phùng, hàng ngàn héc ta sắn xanh tươi cả một vùng Lìa, Hướng Lộc; những phố núi nghiêng nghiêng mờ sương của Khe Sanh, Lao Bảo lung linh trong ánh điện Rào Quán đã bật dậy trong ta niềm thương mến, tự hào. Hệ thống các di tích chiến tranh: Tà Cơn, Làng Vây, nhà tù Lao Bảo nay trở thành điểm đến hấp dẫn khách du lịch. Tất cả những điều đó đã được các nhạc sĩ cảm hứng viết nên các ca khúc. Đó là: “Nồng nàn nắng mới Khe Sanh” (Lê Đình Trí), “Bừng sáng Khe Sanh” (Văn Lượng), “Khe Sanh ngày mới” (Phan Thảng), “Bình minh ở phía hoàng hôn” (Hoàng Hữu Lộc), “Lời phố núi” (Lê Thanh Ngọc ), “Khe Sanh phố núi của tôi” (Trần Kiềm), “Khe Sanh chiều phố núi” (Phan Thạch Hùng), “Khe Sanh ngày mới” (Lê Phương Bắc), “Tháng 7 Khe Sanh” (Phan Anh Tiến), “Khe Sanh vang mãi bản hùng ca” (Hoàng Anh). A mam là một loại kèn đặc biệt của người Vân Kiều, Pa Kô, được sử dụng trong khi đi sim (trai, gái tìm hiểu nhau). Nhạc sĩ trẻ Văn Sỹ đã “nhịp tim hòa tiếng kèn A mam, theo con suối Ra Xeng, La La, vọng vang phố núi Khe Sanh” để viết “Chuyện tình A mam”. Còn Xuân Vũ, dựa vào ý thơ của Nguyễn Văn Dùng đã biến hóa sang trọng thành giai điệu “Tình em gió hát”: “Gió hát từ Sê Pôn, gió hát mặt trời lên phía núi Khe Sanh”.Trong “Khe Sanh tình yêu”, Võ Thế Hùng viết: “Ê! Tà Cơn, Động Tri, Cù Bốc, Cù Bai La La âm vang chiến công ngày xưa Ê! Rừng xanh còn nhớ chiến thắng Làng Vây Người Vân Kiều gùi tăng Làm dáng núi Khe Sanh”. 45 năm trước, nhà thơ - liệt sĩ Ngô Kha, khi ấy đang là một giáo viên dạy văn học và tham gia trong phong trào sinh viên tranh đấu ở Huế chống lại cuộc chiến tranh phi nghĩa của Mỹ tại Việt Nam, đã viết những vần thơ hào sảng, đầy lạc quan trong “Trường ca hòa bình” ngay giữa những ngày miền Trung đang mịt mùng khói lửa: Vì ta phải thấy Và nhất định thấy Một đô thị vàng trên đồi Lao Bảo Một thị trấn yêu kiều qua ngả Làng Vây” Khi ấy, bằng chính sự tiên cảm đầy thi hứng của mình, Ngô Kha đã nhìn thấy một tương lai rực rỡ của vùng đất này, điều mà chính ngày hôm nay, chúng ta đang dốc lòng xây dựng và hình hài của nó cũng đang dần vỡ vạc. Nhìn những chuyển động hối hả cho một vận hội mới của Lao Bảo - Khe Sanh - Đường 9, con đường Xuyên Á nối Hành lang kinh tế Đông - Tây, có lẽ đó chính là điều sẽ góp phần làm nên huyền thoại của ngày hôm nay viết tiếp trang huyền thoại của hôm qua ở trên mảnh đất dưới chân Trường Sơn này. VÕ HÙNG VIỆT