(TTO) - Theo tập quán, hoạt động mua bán của các doanh nghiệp tư nhân thường rất đơn giản nên khi xảy ra tranh chấp, việc giải quyết sẽ gặp khó khăn.
Một thuyền viên của tàu đánh cá Quốc Cường và số chỉ nilông mục - Ảnh: DƯƠNG MINH |
Doanh nghiệp tư nhân Quốc Cường ở P.2, TP Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang hành nghề đánh bắt hải sản, có sáu tàu lưới đèn. Bà Nguyễn Ngọc Ánh, chủ doanh nghiệp, cho biết từ trước đến nay doanh nghiệp của bà chỉ sử dụng chỉ nilông của Công ty TNHH Tiến Thành Phát (đường Tô Hiệu, Q.Bình Tân, TP.HCM) để xương lưới và vá lưới. Hàng hóa mua từ đại lý của công ty là hiệu buôn dây, lưới, chỉ, nhợ Minh Nguyệt (P.1, TP Mỹ Tho). Khoảng tháng 5 đến tháng 7-2009, trong hai đợt đi biển của các tàu Quốc Cường, nhiều đường xương lưới bị mục, đứt và các lỗ lưới vá bị rách khiến toàn bộ cá bắt được bị tuôn ra gần hết, gây tổn thất nặng nề cho doanh nghiệp. Theo bà Ngọc Ánh, tổng thiệt hại hơn 1,8 tỉ đồng.
Mua nhầm chỉ mục
Thông tin mới từ Hội Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng cho biết việc thương lượng giữa Công ty Tiến Thành Phát và hiệu buôn Minh Nguyệt bất thành. Minh Nguyệt đòi đền bù thiệt hại 120 triệu đồng, trong khi Công ty Tiến Thành Phát chỉ đưa ra mức 20 triệu đồng! |
Bà Huỳnh Bạch Mai, chủ hiệu buôn Minh Nguyệt, xác nhận sau khi được báo chỉ bị mục, bà đã thông báo với Công ty Tiến Thành Phát và được công ty hứa sẽ khắc phục, làm chỉ tốt hơn. Nhưng liên tục hai tháng sau đó, đặc biệt tháng 7-2009, chỉ vẫn mục làm những đường xương lưới bị đứt, cá tuôn ra ngoài gây thiệt hại cho doanh nghiệp Quốc Cường.
Ngày 2-8-2009, Công ty Tiến Thành Phát có cử đại diện là ông Đặng Hoàng Hà đến ghe của doanh nghiệp Quốc Cường xem xét sự việc. Theo bà Mai, ông Hà khẳng định sự cố trên là do chỉ bị mục và thay mặt Công ty Tiến Thành Phát xin lỗi bà Ngọc Ánh, đồng thời gửi một thùng chỉ (30kg) để bồi thường. Thế nhưng bà Ngọc Ánh không nhận vì cho rằng mức bồi thường quá thấp so với thiệt hại của doanh nghiệp.
Theo lời bà Mai, từ tháng 5-2005 đến tháng 7-2009, hiệu buôn của bà chỉ bán chỉ nilông của Công ty Tiến Thành Phát mà thôi. Bà đã nhiều lần điện thoại cho Công ty Tiến Thành Phát yêu cầu giải quyết để không ảnh hưởng đến uy tín cửa hiệu của bà, tuy nhiên công ty vẫn không giải quyết. Cuối cùng, bà Mai và bà Ánh phải nhờ Hội Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng tỉnh Tiền Giang can thiệp. Ngày 9-9-2009, tại buổi làm việc giữa các bên với Hội Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, ông Lê Văn Thụ - phó giám đốc Công ty Tiến Thành Phát - xác nhận công ty có bán chỉ cho hiệu buôn Minh Nguyệt.
Sau khi khách hàng khiếu nại chất lượng sản phẩm, công ty có cử người đến kiểm tra nhưng ông cho rằng công ty không bảo hành sản phẩm và không chịu trách nhiệm khi chỉ xuống nước. Bà Mai không đồng ý với ý kiến này vì đây là sản phẩm chuyên dùng để đánh bắt thủy hải sản.
Bà cũng đề nghị Công ty Tiến Thành Phát thu hồi toàn bộ số hàng kém chất lượng đã bán cho hiệu buôn Minh Nguyệt và yêu cầu công ty bồi thường thiệt hại cho bà 120 triệu đồng. Cuối cùng, đại diện Công ty Tiến Thành Phát đồng ý thu hồi số chỉ tồn kho từ hiệu buôn Minh Nguyệt nhưng cho rằng số chỉ bị mục của doanh nghiệp Quốc Cường không phải của công ty sản xuất nên không đồng ý bồi thường, đề nghị chuyển nội vụ qua tòa án giải quyết.
Thiệt hại nặng nề
Ông Nguyễn Văn Thuận, đại diện Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Tiền Giang, cho biết các cơ quan chức năng đã kiểm tra bao bì hàng hóa của Công ty Tiến Thành Phát bán cho hiệu buôn Minh Nguyệt, thấy không có nhãn hiệu, địa chỉ cũng như tên của nhà sản xuất, cung cấp, phân phối.
Về vụ khiếu nại trên, ông Nguyễn Văn Lưỡng, chủ tịch Hội Bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng tỉnh Tiền Giang, cho biết: trước tiên về phía nhà sản xuất, Công ty Tiến Thành Phát đã vi phạm quy định về nhãn hiệu hàng hóa. Căn cứ nghị định số 54/2009/NĐ-CP ngày 5-6-2009, hành vi này có thể bị phạt 3-5 triệu đồng.
Công ty Tiến Thành Phát cũng không cung cấp hóa đơn “đỏ” cho khách hàng. Việc đại diện Công ty Tiến Thành Phát “không bảo hành và không chịu trách nhiệm khi chỉ xuống nước”, chứng tỏ nhà sản xuất đã không hướng dẫn việc vận hành, sử dụng, bảo quản hàng hóa cho người tiêu dùng, không có trách nhiệm bảo hành, hậu mãi theo quy định của pháp luật. Về phía người bán hàng, hiệu buôn Minh Nguyệt không có hợp đồng mua bán với Công ty Tiến Thành Phát, nhận sản phẩm của nhà sản xuất không có nhãn hiệu hàng hóa, không có phiếu bảo hành sản phẩm cho khách hàng...
Giữa người tiêu dùng là doanh nghiệp Quốc Cường và hiệu buôn Minh Nguyệt cũng không có hợp đồng mua bán. Trong vụ việc này, các bên đều không thực hiện đúng những quy định của pháp luật trong khâu lưu thông, phân phối hàng hóa.
Theo tập quán, hoạt động mua bán của các doanh nghiệp tư nhân thường rất đơn giản, chỉ dựa trên chữ “tín” từ việc vận chuyển hàng hóa, thanh toán tiền bạc, giải quyết công nợ đến bao bì, nhãn hiệu hàng hóa, chất lượng, bảo hành, hậu mãi... Ngay cả khi số lượng hàng hóa lớn cũng không lập hợp đồng mua bán với những điều khoản chặt chẽ, do đó khi gặp sự cố, có tranh chấp thì phần thiệt hại hầu như luôn ở phía người tiêu dùng.
DƯƠNG MINH